Nguyễn Ngọc Sẵng
Thưa quí vị,
Hôm qua ngày 23 tháng tư năm 2015, dự luật S-219 đã trở thành đạo luật và được vị Toàn Quyền Canada, đại diện Nữ Hoàng ký và ban hành.
Có lẽ chúng ta cũng nên quên đi những tranh luận, nhiều lúc, một số người có những lời lẽ nặng nề với người đề xướng dự luật, Thượng Nghị Sĩ Canada gốc Việt, ông Ngô Thanh Hải. Quên đi để đừng tạo thêm rạn nứt giữa những người tranh đấu cho tự do, dân chủ cho đồng bào nơi quê nhà. Quên đi để cùng nhau hướng về đồng bào ruột thịt thân yêu đang chịu cay đắng, nghèo khó, bị mất nhà cửa ruộng đất đang lâm cảnh màng trời chiếu đất nơi đầu đường, xó chợ ở quê nhà. Quên đi để người cộng sản biết rằng khối người tranh đấu hải ngoại tranh cãi quyết liệt, nhưng họ vẫn đặt quyền lợi của quốc gia, dân tộc trên hết. Khác với người cộng sản đấu đá nhau quyết liệt vì quyền lợi cá nhân và phe nhóm họ.
Đạo luật S-219 là một thắng lợi không những của người tranh đấu ở hải ngoại, mà cũng là thắng lợi của những nhà tranh đấu và đồng bào trong nước. Vì đó là Bản Cáo Trạng mà người cộng sản không thể nào chối cãi được, kèm theo những chứng tích của thuyền nhân tại Mã Lai,
Nam Dương, Phi Luật Tân. Đó là những bằng chứng hùng hồn về những vi phạm thô bạo về nhân quyền, tự do, dân chủ khi họ cai trị Việt Nam.
Đạo luật được ban hành từ quốc gia đã từng tham gia vào Ủy Ban Kiểm Soát Đình Chiến Việt Nam, quốc gia từng được xem như là nước trung lập thì làm sao người cộng sản Việt Nam chối cải, chạy tội được sau khi chế độ sụp đổ và bị người dân Việt Nam kiện họ ra toà án quốc tế.
Đây là bản cáo trạng hùng hồn về những hành vi tàn bạo của họ khi họ kiêu hãnh với chiến thắng và xem người bại trận, dân chúng miền Nam như cỏ rác, dân thuộc địa nên người thắng trận có toàn quyền làm điều gì họ cần, họ muốn bất chấp luật lệ và đạo lý tối thiểu của con người. Họ hả hê đem người thua trận đi cầm tù, họ chiếm đoạt của cải, tài sản người miền Nam, đuổi người miền Nam lên chốn rừng thiêng nước độc sinh sống để lấy nhà cửa, ruộng vườn chia cho bọn họ, gia đình, thân nhận họ từ miền Bắc tràn vào chiếm.
Tiếng oán than ngút trời, nước mắt người miền Nam ướt đất, không nổi oan khiêng nào sánh nổi. Sau khi vơ vét tràn túi, đầy nhà, họ xây cung đình, sống xa hoa như bậc đế vương thời phong kiến, kể cả những lãnh tụ các nước tư bản giàu có cũng không có được cuộc sống, gia sản như họ. Những người cùng đinh, khố rách bỗng chốc trở thành đại tư bản, thì thử họi người dân bị cướp bóc đến ngần nào, đến bậc nào.
Người dân vô cùng cực khổ để tạo được cái ao, miếng vườn, chúng đem quân tới đánh chiếm, rồi Đoàn Văn Vương, chủ mảnh đất tạo bằng mồ hôi, nước mắt của vợ con, anh em bỗng chốc mất sạch và vô tù. Trời Phật Chúa nào dung tha họ được.
Vợ chồng con cái anh chị Nguyễn Trung Can, Mai Thị Kim Hương chỉ có ngôi nhà nhỏ tạm mưa trú nắng tại Thạnh Hoá, Long An, nhưng ở nhằm vị trí tốt chúng cũng không tha. Ngày 14 tháng 4 năm 2015 một lực lượng cưỡng chế hùng hậu đến giật sập nhà để chiếm đất. Cả xóm không thể nén nổi uất hận, họ liều chết, dùng bom xăng và axit để tự vệ, để giữ ngôi nhà lá xiêu vẹo để còn có chỗ che nắng che mưa. Tất cả đều bị CA đánh đập tàn tệ trong lúc bắt giữ. Đến ngày 15/4/2015, ít nhất 7 dân oan hiện vẫn đang bị nhà cầm quyền CSVN giam giữ gồm có: Phùng Thị Ly, Nguyễn Trung Can, Mai Thị Kim Hương, Phùng Văn Tuân, Nguyễn Trung Tài, Nguyễn Trung Linh, Mai Văn Đạt. Toàn bộ căn lều tạm bợ của vợ chồng ông bà Nguyễn Trung Can, Mai Thị Kim Hương đã bị thiêu rụi. Hiện CA đã dùng tôn quây xung quanh, bít toàn bộ lối ra vào. (theo Dân Làm Báo).
Không còn cảnh nào trên thế gian nầy tàn bạo hơn cảnh nầy!!
Thượng Nhị Sĩ Ngô Thanh Hải đau lòng với nỗi đau của đồng bào, tôi nghĩ ông âm thầm soạn thảo dự luật không phải để hàng năm tới ngày 30 tháng Tư đem ra kỷ niệm, than khóc rồi về, thế là xong một năm. Năm sau đem ra diễn lại. Không, ông không làm việc vô nghĩa đó, mà dụng ý sâu sắc của ông là tạo nên một đạo luật quốc gia để ghi lại tội ác của người cộng sản để chính đạo luật đó là bản cáo trạng kết tội mà người cộng sản không thế nào phủ nhận được. Vì việc lớn nên ông kiên nhẫn nghe không biết bao nhiêu ngôn từ không phù hợp từ một số người mà không hề phản ứng, dù ông có đủ phương tiện làm những người nầy chấm dứt những phỉ báng đó. Ông Hải không muốn làm rạn nứt thêm tình đoàn kết giữa những người tranh đấu, điều đó vô cùng bất lợi cho chúng ta, tôi nghĩ.
Cũng chính vì vậy mà người cộng sản phản ứng rất quyết liệt. Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng gởi thơ phản đối đến Thủ Tướng Harper của Canada; Họ triệu Đại sứ Canada tại Việt Nam để phản đối Canada thông qua đạo luật S-219 xem ngày 30/4 là “Ngày Hành Trình Đến Tự Do”. Họ vung tiền ra mướn những nhóm vận động hành lang (lobby) chuyên nghiệp để thuyết phục quốc hội Canada đừng thông qua dự luật; họ tập họp nhóm Canada thân cộng vào quốc hội để phản bác dự luật, nhưng lẽ phải bao giờ cũng được tôn trọng từ những người văn minh, xã hội văn minh.
Chỉ trong vòng vài ngày tới đây thôi, tin vui nầy sẽ loan truyền đi khắp năm châu. Câu hỏi mà tôi xin mạo muội nêu lên là: Canada làm được, còn Mỹ, Âu Châu, Úc Châu thì sao? Những người tranh đấu trong và ngoài nước hy vọng thấy được từ ngữ YES, WE CAN từ quí vị.
Đây cũng là lúc những gia đình có người vượt biên, vượt biển chết, mất tích đứng ra thành lập Hội Nạn Nhân Cộng Sản, sưu tập bằng chứng để kiện cộng sản Việt Nam ra toà án quốc tế vì chánh sách vô nhân đạo của họ gây ra cái chết của thân nhân mình.
Đồng bào quốc nội đang kiên cường đứng lên bức xiềng xích cộng sản để giành lại tự do, dân chủ và quyền làm người. Đồng bào hải ngoại phải quyết liệt hơn nữa để không phụ lòng tin yêu của đồng bào quê nhà.